Truyện ngắn tự sáng tác: Hạnh phúc muộn màng

Hạnh phúc muộn màng

Nam, 27 tuổi, là một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết. Anh yêu Ngân – cô gái trẻ đẹp mới đôi mươi. Tình yêu tuổi trẻ khiến Nam tin rằng chỉ cần mình đủ nỗ lực, thì Ngân sẽ có một đời hạnh phúc. Một năm sau, bé An ra đời – kết tinh ngọt ngào của tình yêu ấy.

    Để lo cho gia đình, Nam dồn cả tuổi thanh xuân vào công việc. Ban ngày anh đi làm thuê trong nghề sáng tạo, ban đêm cặm cụi học hỏi thêm để gây dựng công ty riêng. Dẫu bận rộn, mỗi khi về đến nhà, Nam vẫn cố gắng vào bếp phụ vợ, tranh thủ chơi với con, cho con ăn, như cách anh bù đắp cho vợ con mình. Tuổi thanh xuân của Nam cứ thế trôi qua trong những  giấc ngủ muộn, những buổi làm việc đến kiệt sức.

    Nhưng đời thường chẳng mấy khi như ý. Khi An tròn sáu tuổi, công việc của anh vừa có chút khởi sắc thì tình yêu anh cố công vun vén lại bắt đầu rạn nứt. Ngân – làm việc ở tiệm nail – quen một chàng trai nhà giàu tên Quân.

    Một chiều, Nam vô tình ghé qua tiệm, từ xa thấy ánh mắt và nụ cười của vợ dành cho kẻ khác. Tim anh đau nhói, nhưng anh không làm ầm lên. Anh chỉ lẳng lặng về nhà, nấu cơm, chờ vợ về cùng ăn, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bởi trong anh, tình yêu anh dành cho vợ còn lớn hơn cả niềm tự trọng.

    Nhưng rồi một ngày, khi Quân ngang nhiên bước vào nhà, khinh khỉnh bỏ đi trước mặt Nam, tất cả đã vỡ nát. Cuộc cãi vã kết thúc bằng tờ đơn ly hôn. Ngân ra đi, bỏ lại cả chồng và đứa con trai bé nhỏ.

    Nam chìm trong rượu. Công việc dang dở, đời sống mệt mỏi. Nếu không có An – cậu bé 6 tuổi ôm cổ bố, hớn hở khoe điểm 10 đầu tiên – có lẽ Nam đã gục ngã. Giây phút ấy, anh bật khóc. Anh nhận ra, suốt thời gian qua, anh mải nhìn vào mất mát, mà quên mất ánh sáng nhỏ bé nhưng ấm áp luôn ở bên mình.

    Từ đó, Nam thay đổi. Anh tập trung phát triển công ty, nhưng cũng luôn về nhà đúng giờ. Cuối tuần, hai cha con cùng đi công viên, cùng cười giòn tan.

    Một lần, khi đang dạo chơi, An kéo tay bố:
 – Bố ơi, cô kia…

    Nam ngẩng lên, thấy một cô gái trẻ đang lơ đãng bước xuống lòng đường. Chiếc xe máy lao tới. Anh kịp nắm tay cô kéo lại. Theo quán tính, cô ngã vào vòng tay anh.

– Cô có sao không? – Nam hỏi, vội nhích ra, hơi ngượng ngùng.

    Cô gái mặt đỏ bừng, cúi gằm, chỉ khẽ lắc đầu. Rồi rụt rè bước đi. Nhưng khi Nam dắt con rời khỏi, cô khẽ ngoái lại nhìn bóng lưng anh cho tới khi khuất hẳn.

    Cô gái đó tên Duyên – 23 tuổi, cũng làm trong lĩnh vực sáng tạo. Về sau, do vô tình, cô biết về Nam, biết anh đã ly dị. Từ đó, những lần gặp gỡ “ngẫu nhiên” cứ thế diễn ra, cho đến khi tình cảm nảy nở.

    Duyên bước vào cuộc đời của Nam nhẹ nhàng mà ấm áp. Cô quan tâm bé An, đưa đón An đi học, nấu những bữa cơm giản dị, dẫn An mua đồ dùng học tập khi Nam bận việc. Nam dần nhận ra, trái tim tưởng chừng đã khép chặt của mình, lại một lần nữa mở ra trước sự dịu dàng và chân thành ấy.

    Thời gian trôi, công ty Nam ngày càng phát triển. Anh đã thành đạt, giàu có, nhưng trong lòng chỉ canh cánh một điều: phải cho Duyên một danh phận xứng đáng.

    Buổi tối hôm ấy, Nam đón Duyên đến nhà. Anh vào bếp tự tay nấu bữa ăn. Ánh nến lung linh, tiếng cười rộn ràng. Sau bữa tối, anh định đưa cô đi dạo để cầu hôn. Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa, một bóng hình cũ hiện lên – Ngân.

    Không còn là người vợ trẻ đẹp kiêu hãnh ngày nào, Ngân giờ tiều tụy, ánh mắt ướt nhòe. Cô khóc, nắm chặt tay Nam, van xin quay lại. Hóa ra, Quân đã bỏ rơi cô. Và cô được biết Nam đã trở nên thành đạt, giàu có.

    Nam đứng lặng. Một phần trong anh vẫn còn thương hại, còn chút tình cảm cũ. Duyên nhìn cảnh ấy, che miệng quay đi, nước mắt rơi lã chã.

    Khoảnh khắc ấy, Nam bừng tỉnh: Nếu còn do dự, anh sẽ mất đi người đang thật sự trân trọng mình. Anh buông tay Ngân, chạy theo Duyên.

    Đuổi kịp Duyên, anh nắm lấy cổ tay cô, nước mắt đã lăn trên khuôn mặt:

– Anh đã chờ quá lâu để được hạnh phúc. Giờ anh không muốn lạc mất em nữa. Anh và An… cần em.

Duyên oà khóc. Nam vội đưa tay vào túi tìm chiếc nhẫn, nhưng trong túi rỗng không. Anh bối rối nhìn quanh. Bỗng bé An từ đâu bước tới, giơ hộp nhẫn, tinh nghịch:

– Bố tìm cái này đúng không ạ?

    Trong tiếng cười xen lẫn nước mắt, Nam quỳ xuống trước Duyên:
– Duyên… em có đồng ý làm vợ anh, làm mẹ của bé An không?

    Duyên gật đầu liên tục, không nói nên lời. Ba người ôm chầm lấy nhau, giữa ánh sáng ấm áp của buổi tối.

    Ở phía xa, Ngân lặng lẽ quay đi. Nước mắt cô rơi, Nhưng lần này chẳng còn ai lau nữa.


    Hạnh phúc không phải là sự trở lại của quá khứ. Và chỉ những ai dám buông bỏ quá khứ, mới thật sự chạm được vào tương lai.

HN, 25.09.25

12:02 AM

-------

Nếu bạn có nhu cầu hợp tác, liên hệ với tôi tại: person.inspirational@gmail.com

       ·   Youtube channel: Books And Me

*Nếu bạn muốn đăng lại hay chia sẻ bài viết của tôi, hãy đọc kỹ phần này: copyright and collaboration

Bài viết có thể bạn quan tâm:

0 Comments