Chuyển nhà và những chiêm nghiệm |
Chào các bạn!
Khá lâu cho một bài viết mới trên blog của mình. Nguyên nhân đơn giản mình "luôn có việc gì đó" cho là quan trọng hơn việc viết blog. Biết là viết vì sở thích là chính những ảnh hưởng từ thế giới kim tiền vẫn khiến mình lung lay ý chí với ý nghĩ " đâu có được đồng nào". Ừ thì đúng là đâu có thứ gì mang tính vật chất hiện hữu để mình cầm nắm. Nhưng đó lại mang ý nghĩa tinh thần to lớn mà việc có tiền chưa chắc mua được. Dù sao, nếu có cả 2 vẫn tốt hơn.
Thời tiết vào hè khá khắc nghiệt, đặc biệt là khi bạn ở tầng 4 với trần chính là nền sân thượng thì khó để diễn tả cái nóng vốn đã hừng hực được nhân lên nhiều lần. Bạn khó có thể ngủ, cơ thể rơi vào tình trạng thiếu nước, khô miệng. Mặc dù trước đó bạn đã nốc cả một cốc nước đầy trước khi đi ngủ ( thực ra điều này không tốt, nếu uống thì nên uống trước 1h trước khi đi ngủ) mà cũng chẳng thấm vào đâu. Nguyên nhân chính bởi sự "hừng hực" của không khí trong phòng, nền nhà. Bạn khắc phục tình trạng bằng cách lau nền nhà, mở cửa sổ rộng hơn, mở quạt số to và cố gắng không nghĩ tới cái nóng quá độ hay thậm chí mua ngay một chiếc quạt hơi nước chiếm gần nửa tháng lương của bạn. Và rồi sao? bạn trằn trọc cả đêm, di chuyển qua chỗ này chỗ kia xem có mát hơn tí nào không. Nhưng không, áo bạn ướt đẫm mồ hôi, cơ thể thẫm nước (kiểu như vừa chạy khỏi cơn mưa rào để vào nhà cách đó một đoạn).... Nóng cũng ổn nhưng với điều kiện bạn ngủ được một chút. Còn nếu bạn không ngủ được, đó lại là câu chuyện khác. Cuối cùng cũng đến lúc gần sáng, bạn thấm mệt mỏi, nằm xuống và chợp mắt một lúc khi nền nhiệt giảm đáng kể. Mọi chuyện chỉ như vậy? Ồ không, bạn còn phải tiếp tục "quy trình thao tác chuẩn" này thêm dăm ba ngày nữa cộng thêm việc tắm sáng trước khi "anh bạn mưa thân thiện" ghé qua để "chào hỏi" bạn, đồng thời tặng bạn một vài đêm ngon giấc.
Vòng tuần hoàn này lập lại vô số lần trước khi, trong một đêm "trằn trọc" như thường lệ, bạn nghĩ: " Đến lúc cần có một sự thay đổi rồi, anh bạn à!". Bạn nghĩ tới việc chuyển tới một nơi thoáng mát hơn, dù vẫn nóng nhưng "cảnh giới oi bức" thấp hơn. Biết là vậy, bạn lo lắng, băn khoăn về đủ thứ chuyện. Nào là bác chủ nhà cũ rất thân thiện và tốt bụng, bạn đã quen thuộc mọi thứ cũ (đường đi, chỗ gửi xe, lịch trình thức giấc, sự thuận tiện khi đổ rác, chợ, chạy bộ, người quen, bảo mật,....), bạn vẽ ma trận swot để so sánh lợi hại, khó khăn, bạn suy nghĩ về chi phí, bạn nghĩ về những thứ bạn bỏ lỡ khi rời đi,... Nhưng bạn cảm thấy đây là lúc cần phải ra khỏi vùng thoải mái, sự phụ thuộc, tính riêng tư, không gian yên tĩnh, cộng đồng thân thuộc... để làm cái gì đó khác đi. Bạn chấp nhận thử thách phía trước, bạn dấn thân. Và đó là cách dẫn tới quyết định chuyển chỗ ở của bạn và đến xem chỗ mới ra sao.
Bạn tới xem chỗ ở mới, tò mò về mọi thứ, bạn được chủ nhà cho ngó qua từ phía cửa sổ (một hình thức xem nhà từ xa thay vì cảm nhận khi đứng trong ngôi nhà). Trời chập choạng tối, thế nhưng bạn vẫn phấn khích vì sắp thoát khỏi tình trạng nóng bức với nơi ở mới này. Bạn xem qua loa rồi "chốt đơn" với lời dẫn dụ đầy thuyết phục "Nó mát lắm cháu" và trong tình trạng "bốc đồng" và khả năng bị hạn chế của bộ não thiếu ngủ nhiều ngày bạn chốt đơn liền tay. Trở về, bạn bỗng thấy chỗ ở cũ mát hơn mọi khi, bạn nhớ về sự thuận tiện bản thân đang có, bạn nghĩ về sự thân thiện của những người hàng xóm. Bạn chợt nghĩ:"Sao mình ra quyết định khi thiếu dữ liệu vậy?". Bạn đùng đùng muốn thay đổi quyết định, nhưng rồi bạn thấy cần phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình và coi đó như một bài học "để đời". Sau đừng lập lại như vậy nữa.
Quyết định cuối cùng đã ra, bạn mong chờ ngày chuyển đi tới nỗi tâm trí tự thuyết phục hay tìm ra sự bất tiện trong ngôi nhà đã gắn bó với bạn, đã vì bạn bấy lâu mà không than van lấy nửa lời. Dù đôi khi tới ngày cần dọn dẹp cho sạch sẽ mà bạn cứ thoái thác và bỏ qua. Bạn nhanh chóng quên đi sự ân cần và tốt bụng của người bạn đáng tin để đến bên một người bạn mới lạ dù họ không xinh xắn bằng. Càng gần đến ngày, bạn càng hồi hộp chờ mong. Bạn chuẩn bị mọi thứ từ sớm, đóng gói size lớn bé. Mặc cho sự lo lắng những thứ nặng mà hữu ích như chiếc tủ lạnh. Lo mãi rồi cũng có giải pháp khả thi. Bạn đóng gói nó như nó chưa từng được bóc và rồi chính anh chủ nhà thân thiện lại là người giúp đỡ bạn trong ý định rời xa nơi đó.
Ngày rời đi cũng đã tới, bạn gói gém mọi thứ cùng sự hỗ trợ đắc lực cùng những người tin tưởng. Sẵn sàng vươn mình ra biển lớn. Mà còn một vấn đề. Mọi thứ quá nhiều, lỉnh kỉnh đủ loại mà bạn tự gom góp như chuẩn bị cho gia đình nhỏ. Nó càng thuyết phục hơn khi cộng hưởng với lời nhận xét của những người hàng xóm vui tính và tò mò. Và dù chuyển cho bạn, nhưng không hiểu sao bạn không phải là người bận rộn nhất (thực ra cũng bận nhưng đã oải sau gần chục chuyến khuân vác). Bạn thấy cơ thể, sức khỏe mình không ổn tí nào. Đang tuổi trai tráng mà nhanh hết sức vậy, cơ bắp đi cả rồi? Hóa ra ngồi nhiều, phát triển 3/4 nhiều cũng chưa chắc là ổn toàn diện. 1/4 cũng quan trọng lắm đấy, giờ phải vận động (dù cũng đã cố trước đó nhưng chưa đủ 1/4) chạy bộ xa hơn, nhanh hơn, vừa đọc sách vừa nhún nhảy, bê thứ gì đó nặng nặng thường xuyên,.....
Cũng chính nhờ sự thay đổi chóng mặt này, bạn nhận ra tiền không thật sự hữu ích như bạn tưởng. Sự gắn kết, giúp đỡ và chia sẻ vô điều kiện là điều mà nền kinh tế tiền tệ ít khi có cơ hội đem lại cho bạn. Khi mà sự kết nối chấp dứt bởi hành động trả tiền. Bạn không còn cố gắng tìm hiểu xem thứ mình có được đến từ đâu. Hay bạn nghĩ tự nhiên mọc ra mà không có hàng tá công sức đổ vào? Bạn bắt đầu hiểu mình cần làm gì trong thời gian sắp tới khi nhận ra ý tưởng tuyệt vời này.
Sau một ngày vất vả nhưng thực chất không vất vả lắm, bạn hoàn thành việc chuyển, tạm thiết lập và có một giấc ngủ ít ngon (Vì không biết vì sao cứ thức dậy nửa đêm). Mọi thứ có thể là tiện hay là bất tiện. Bạn chấp nhận. Ít mong cầu, sống chậm hơn với Yoga chậm, thể dục lạ và tận hưởng sự xao lãng ít quen thuộc dần quen.
Khó có thể cho điều gì là đúng, là sai, là tốt, là không tốt nếu bạn cứ nhìn từ một hướng. Mọi thứ thay đổi khi bạn quyết định thay đổi góc nhìn của chính mình. Dù sao đi nữa, enjoy it!
Len qua khe cửa mở hẹp, nắng ghé qua gian phòng.
9:55AM
HaNoi, 3.7.22
------------
If you have any request to cooperate, please send me at: person.inspirational@gmail.com. Thanks!
· Youtube channel: Books And Me
- Fanpage: Vươn tới thành công
*If you want to re-up or share my post, please read carefully copyright and collaboration!
Bài viết có thể bạn quan tâm:
0 Comments