|
Chủ nhật nhiều nắng |
Photo: Jill Wellington
Vẫn là một ngày chủ nhật bình thường như bao chủ nhật khác. Có điều mình thức dậy muộn hơn mọi khi (7h00). Bởi vì đêm hôm trước mình thức khá khuya, tận 11h kém. Sau đó loai hoay mãi cuối cùng cũng ngủ được (khoảng 11h35). Tuy nhiên, khoảng chừng nửa đêm mình hay tỉnh giấc vì lí do nào đó (mình đang nghiên cứu về giấc ngủ của chính mình để tìm ra nguyên nhân sau đó khắc phục). Dạo gần đây mình bắt đầu quan tâm hơn về giấc ngủ, vì nó quyết định hiệu quả của hầu hết mọi hoạt động mình thực hiện trong ngày. Nếu ngủ đủ, tâm trạng mình chắc chắn thoải mái hơn, tràn đầy năng lượng cho ngày mới và không thấy uể oải như mấy hôm thức khuya hay giấc ngủ chập chờn. Hóa ra, khi mình hay bạn mà cảm giác có thể ngủ được tiếp vào tầm 9-10h sáng hôm sau thì chứng tỏ giấc ngủ đêm hôm trước chưa thỏa mãn về lượng và chất. Thành ra, hiệu quả công việc trong ngày cũng không đạt tối ưu nhất trên khả năng mình có thể làm. Không những vậy, việc tích tụ sự thiếu ngủ ngày qua ngày sẽ tạo nên những tình trạng khó giải quyết hơn về lâu dài. Cho nên, phải lưu ý đến giấc ngủ ngay từ thời điểm bạn ý thức được rằng giấc ngủ của mình chưa ổn. Mình sẽ có kế hoạch hoàn tất routine tối sớm trước 10h để đi ngủ. Quan trọng hơn là phải thực sự thư giãn trước khi ngủ, nếu căng thẳng kiểu vừa đọc một vài trang sáng khó thì sẽ khó thư giãn ngay được. Nên cần enjoy việc đọc vào buổi tối thay vì kéo căng để nạp thông tin và kiến thức.
Nguồn gốc tiêu thụ và hạnh phúc
Nhờ một tác giả mình yêu thích, mình cũng nhận ra cần trân trọng mọi thứ hơn, hiểu về nguồn gốc những thứ mình tiêu thụ. Dùng chúng với sự trân trọng chân thành nhất mà mình có từ trước tới nay. Mình hiểu rằng cảm giác hạnh phúc đến từ nhiều khoảnh khắc khác nhau nhưng với một điềm chung là cách chúng ta diễn giải thế giới ra sao. Vẫn cũng một sự việc hay hiện tượng nhưng lại có những cách suy nghĩ, cảm xúc hay hành động hoàn toàn khác nhau. Chẳng hạn như vẫn căn phòng nhỏ bé có người cảm thấy trật trội, có người thì thấy thú vị và tưởng tượng sẽ vui thế nào nếu mình được sống ở đó. Nhìn nhận lại, mình cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều. Thay vì chạy theo những thứ xa hoa hay đắt đỏ hoặc nằm ngoài tầm với, việc hạnh phúc với những thứ bạn có dễ hơn nhiều. Cùng với đó, bạn vẫn phấn đấu vì những điều tốt đẹp hơn, như vậy không phải tốt hơn sao?
Vượt khổ khó hơn vượt sướng
Lời một người Thầy không chính thức (ý không dạy trực tiếp trên giảng đường) mà mình rất tôn trọng và ngưỡng mộ cho rằng vượt khổ khó hơn vượt sướng rất nhiều đôi khi chợt nảy ra trong tâm trí mình. Đúng vậy, sướng thì khó để trở lại khổ nhưng khổ rồi có ý chí phấn đấu để sướng hơn thì dễ dàng hơn nhiều. Chính sự sướng quá đã triệt tiêu động lực hành động, động lực phấn đấu vì chính bản thân và người khác. Nên đôi khi cũng cần tự đưa ra một vài thử thách bản thân để bạn lấy lại ý chí cần có. Nếu lúc nào cũng ngồi quạt máy mát mẻ, thử một lần ngồi không quạt làm việc. Nếu nằm giường đệm khiến bạn khó ngủ, thử nằm một vài hôm không đệm xem thế nào.... Có rất nhiều việc mà bạn có thể thử để tự thử thách bản thân mình, để lấy lại ý chí và động lực hành động và cảm thấy biết ơn hơn.
Tận hưởng mọi khoảnh khắc
Việc này không dễ mà cũng không khó. Không dễ vì bạn cần thả lòng cơ thể và nếp nhăn trên trán và lông mày, cảm nhận hiện tại. Dễ vì chỉ cần bạn hiểu mọi khoảng khắc đều đáng thưởng thức thì bạn có thể thực hành nó mọi lúc. Như đang viết blog này, mình tận hưởng việc viết như một thú vui tao nhã thay vì nghĩ nó là khó khăn hoặc một điều gì đó khổ cực. Không đặt kì vọng quá cao, sự hoàn hảo. Đơn giản chỉ viết từng chữ, cảm nhận việc bàn phím kêu tách tách, tiếng quạt kêu êm ả, tia sáng nhẹ nhè dịu êm và không gian yên bình trong tâm trí. Trước đây, vẫn công việc này, mình sẽ nghĩ khó khăn hay cảm thấy nản vì phải viết một bài luận dài hay cần những nghiên cứu khoa học hay thông số cụ thể. Cảm giác như chính mình làm mình nản chí. Giờ đơn gian hơn nhiều, cứ viết và tận hưởng cảm giác thích thú với công việc mình thích dù chưa kiếm được thu nhập từ việc viết như vậy. Nhưng đâu có sao, bạn định trả giá bao nhiêu cho ai đó nếu họ có thể làm việc mình yêu thích làm? Chẳng hạn như ngồi viết blog, nếu buộc phải trả phí để được ngồi viết chia sẻ thế này, bạn có làm nữa không, bạn sẽ trả bao nhiêu? Mình nghĩ khó có con số cụ thể, tùy theo bạn thích việc đó đến đâu đi chăng nữa. Nghĩ vậy thôi là bạn đủ thấy được làm công việc mình thích dù trong một khoảng thời gian không nhiều lúc nhàn rỗi cũng đủ để khiến bạn cảm thấy hạnh phúc rồi.
Đi tìm ý nghĩa công việc
Công việc mình làm cũng khá ngập nghềnh lúc mới bắt đầu, vì khi khó kĩ năng của mình chưa được thử thách nhiều. Đến khi có dịp dùng thì nhận ra mình cẩn cố gắng nhiều, cần nghiêm túc hơn mới được. Nhưng rồi một thời gian, mình quen công việc, biết mình cần phải làm gì. Mình rơi vào trạng thái hành động tự động kiểu vô thức theo thói quen, chẳng có mấy tiến triển trong kĩ năng hay cách làm khác. Đôi khi mình còn cảm giác sự vô vị vì lập lại. Tốn một thời gian dài, mình dành thời gian suy nghĩ về ý nghĩa công việc, về bản chất thật sự của nó nhiều hơn. Mình nhận ra những lí do cụ thể cho việc mình làm, vì ý nghĩ gì. Nhưng cứ rơi vào guồng công việc là mình lại bẫng đi nhận thức đó. Rồi lại cần một thời gian để ý thức lại. Giờ thì mình biết cần cố gắng phát triển kĩ năng, mục đích vì cái chung to lớn hơn bản thân mình. Làm nhiều hơn cũng không có nghĩa là bạn thua thiệt hơn vì bạn đã được tận hưởng chính lúc bạn đang làm việc đó rồi. Nếu vậy, đâu coi là thiệt phải không nào!
Cuộc đời là hành trình dài
Thật vậy, cuộc đời là chặng đường marathon chứ không phải cuộc thi nước rút để xem ai về đích nhanh hơn. Nghĩ xa hơn và có những mục tiêu và kế hoạch dài hạn thay vì những thứ ngắn hạn, tầm thường. Từ khi theo nếp sống tối giản, mình sở hữu ít đi, vừa đỡ tốn chi phí (tiền và bộ nhớ, không gian) và vừa thân thiện hơn với môi trường, nếu xét đến yếu tố dài hạn cả cuộc đời. Mình định mua 2 cái áo mới mặc ở nhà, nhưng rồi mình lại thấy không cần thiết nếu đồ cũ vẫn dùng được. Từ khi mình xem một bộ phim tài liệu về cách quần áo được sản xuất và cách chúng tác động đến môi trường và hệ sinh thái ra sao. Mình nhận thấy một phần trách nhiệm của mình ở trong đó, dù không nhiều. Nếu ai đó đọc được blog này của mình cũng có được ý thức hơn về việc bảo vệ môi trường và sống thân thiệt hơn với tự nhiên thì mình cảm nhận việc mình đang làm thực sự được trả công xứng đáng rồi.
Đôi khi người ta hay nghĩ một khoảng thời gian ngắn hơn là nghĩ dài về 10 hay 20 năm. Vì con số đó quá xa vời, họ lười khi buộc phải ngồi xuống nghĩ về nó. Trong bất kì lĩnh vực nào của cuộc sống cá nhân, việc lên những kế hoạch cả ngắn và dài hạn là cần thiết nếu không muốn nói là cực kì quan trọng. Vậy nên, dành ra khoảng một vài tiếng nhàn rỗi thiết kế cuộc sống của bạn về lâu dài sẽ như thế nào và tích cực, nỗ lực hướng đến nó bạn sẽ có một cuộc sống có chủ đích hơn. Nếu cứ sống kiểu tới đâu hay tới đó thì về sau nghĩ lại bạn sẽ thấy mình đã lãng phí nhiều cơ hội để phấn đấu vì lí tưởng thế nào.
Một vài chiêm nghiệm ngày nắng mong sẽ hữu ích với bạn! See!
10:22 AM
HaNoi, 10.7.22
------------
If you have any request to cooperate, please send me at: person.inspirational@gmail.com. Thanks!
0 Comments