Truyện tự sáng tác: Hóa ra tôi là người tu tiên mạnh nhất - Chương 1: Có hệ thống nhưng vẫn là phàm nhân

Tên truyện: Hoá ra tôi là người tu tiên mạnh nhất

Tác giả: The day

Ngày ra: 10/3/22



Chương 1: Có hệ thống nhưng vẫn là phàm nhân

Thương lan đại lục

    Sâu trong rừng Uyên Thâm, nơi có các loại yêu thú cấp cao tồn tại. Hiển nhiên có rất ít tu sĩ có thể thâm nhập sâu trong khu rừng này. Có chăng thì cũng là tồn tại cấp bậc tôn chủ mới có thể tiến sâu hơn. Tuy nhiên cũng chỉ có giới hạn ở vòng sâu phía ngoài.

    Ấy vậy, phía đông chỗ sâu bên trong có một trang viên nhỏ với bức tường bao quanh. Một nam tử trong trẻ trung với khí chất thanh nhã đang nhâm nhi ly trà. Bên cạnh là một quyển sách kì dị có hình dáng như một cậu bé. Nó thậm chí bay lơ lửng trên khung trung, hơi nghịch ngợm những bông hoa lưu ly gần đó với dáng vẻ thích thú. Chợt nam tử hít hà hương trà ngào ngạt và ngẫm nghĩ:

“ Ta cứ cho rằng có được hệ thống sẽ mở ra khả năng tu tiên đại lão. Ai dè hệ thống nói ta không có linh căn nên chỉ mãi là một phàm nhân thôi. Ta bực tức mắng hệ thống một trận. Cuối cùng, nó cũng đồng ý cho ta một đại cao thủ với sức mạnh vô biên để bảo vệ ta trong thế giới tu tiên khắc nghiệt này, nơi mà phàm nhân thậm chí không bằng một con kiến. Ấy vậy mà nó đưa cho ta một cuốn sách kì dị này đây. Ừ thì nó cũng hữu ích đấy, nhưng cũng chẳng làm được gì ngoài việc trò chuyện, nấu nướng và trông nhà. Haizzz, số ta không có phúc để hưởng những thứ liên quan đến tu tiên mà.”

    Đang ngẫm nghĩ, bỗng một chú chó 3 màu từ phía xa chạy đến nhảy lên liếm liếm trên mặt nam tử với vẻ khoái chí. Nam tử đưa tay bế chú chó lên âu yếm và mắng yêu:

- Tam lang, đừng manh động. Tao vừa mới rửa mặt xong đấy, còn chưa kịp khô đâu.”

    Chú chó vẫy đuôi ngoe nguẩy, biểu cảm không quan tâm lắm đến lời vị chủ nhân của mình. Sau đó nó đánh một giấc ngay trên lòng của nam tử.

    Đang ngẫm nghĩ chiêm nghiệm về cuộc đời. Bỗng có tiếng gõ cửa, nam tử thấy vậy kêu Tiểu Sách ra mở cửa (tiểu sách là cuốn sách kì dị). Cùng với đó, nam tử tiến tới phía cửa, cánh cửa mở ra. Một nữ tử vẻ ngoài xinh đẹp trang điểm cầu kì với y phục màu hồng phấn, cô đeo một thanh kiếm nhỏ bên hông. Bên cạnh là một nha hoàn đang nhìn ngó phía xa như để chắc chắn một điều gì đó. Tuy nhiên, vẻ mặt nữ tử trắng bệch cảm giác không còn huyết sắc, hẳn cô đang bị nội thương. Thấy vậy, nam tử lên tiếng:

- Cô nương đây là…

A hoàn đi theo vội tiếp lời:

- Thưa công tử, ta và tiểu thư ra ngoài lịch luyện lỡ gặp yêu thú cấp tôn yêu. May có bảo bối của gia tộc giúp dịch chuyển tức thời tới một địa điểm khác nhằm trách kẻ địch. Nhưng không may, chúng tôi vẫn ở trong rừng uyên thâm này. May quá chúng tôi thấy trang viên của công tử, tôi và tiểu thư mạo muội xin được tá thúc đêm nay để tránh tôn yêu kia. Bởi vì chúng tôi thấy số lượng và khí tức yêu thú gần đây thật đáng sợ. Hẳn không dễ đi ra. Tôi đã dùng thạch ngọc truyền tin về gia tộc, hẳn là hôm sau sẽ có người tìm được chỗ chúng tôi. Mong công tử có thể giúp tôi và tiểu thư. Công tử yên tâm, chúng tôi sẽ cảm tạ công tử xứng đáng.

Nam tử nhìn qua 2 nữ tử rồi nghĩ:


“ Thế quái nào ở đây có yêu thú, mình ra kiếm củi hàng ngày mang ra chợ bán có thấy con nào đâu. Có chăng là vài con thú rừng thôi. Chắc lại tiểu thư nhà giàu thích trải nghiệm cuộc sống hoang dã nên bày đặt đây mà. Giờ lạc đường rồi chứ gì? Thôi thì ta cứ giúp cô ta một chút vậy. Nhìn mặt trắng bệch ra thế kia chắc chịu đủ sóng gió rồi. Coi như bài học cho cô ta bớt gây chuyện đi.”

- Mời 2 cô nương vào trong đại sảnh trước đã rồi nói tiếp.

    Khi cả 2 vừa tiến vào, một luồng khí mạnh phả vào mặt khiến 2 người không thể di chuyển thêm dù chỉ một bước. Cả 2 toát mồ hồi lạnh, ngước lên phía xa thấy một cây đào. Nhưng đó không phải cây đào thông thường mà là Đào đại đạo và có linh trí. Phải biết rằng để đạt được đại đạo và mở ra linh trí cần tu luyện bao lâu và có những tài nguyên phù hợp mới được. Sao trong một trang viên bình thường lại có Đào đại đạo. Nhìn sang cạnh, cả 2 há hốc mồm khi thấy Tam lang, linh thú cấp đế, còn vô số tiên thảo dưới dạng rau quả bình thường. Sự choáng ngợp gần như hết sức tưởng tưởng khi 2 người nhìn vào bộ bàn ghế trong đại sảnh được làm từ đá cấp tiên bảo. “Trời ơi, đây là phú hào tu tiên hay gì mà lắm bảo vật hiếm có thế này?” cả 2 đang ngẩn ngơ thì nam tử lên tiếng.

- Hắt xì, gió lạnh quá!

    Bỗng thấy cơn gió lạnh ngừng hẳn và 2 nữ tử choàng tỉnh. “Sức mạnh gì thế này? Đào đại đạo cũng phải ngừng gió liền.” Nhưng không tiếp tục nghĩ ngợi, cả 2 chậm rãi bước phía sáu nam tử.

    Khi cả 2 vừa ngồi xuống, Tam lang liếc mắt truyền tin “ Chủ nhân ta đang trải nghiệm cuộc sống của một phàm nhân. Ngài ấy cứ tự coi mình là một phàm nhân, thích cuộc sống phàm nhân như vậy. Nhưng đây không phải là nhân vật mà 2 ngươi có thể đắc tội. Vậy nên đừng nói chút gì về chuyện tu tiên cả mà hãy phối hợp với ngài ấy, các ngươi hiểu ý ta chứ?” Dứt lời, ánh mắt Tam lang dịu lại như một chú chó bình thường. Thậm chí, nó còn dạng chân ‘xả lũ’ luôn tại gốc đào đại đạo khiến cả 2 người toát mồ hôi vì sợ, nhưng vẫn không dám biểu hiện gì ra mặt.

    Chưa hết bàng hoàng, 2 người thấy tất cả những đồ vật trong hoa viên tất cả điều là đồ quý giá ẩn chứa linh lực nồng đậm, vượt qua mức độ hiểu biết của cả 2 người.

    Cả 2 giờ đã biết, mình đang tiếp xúc một nhân vật trong mơ họ cũng không nghĩ mình có cơ hội tiếp xúc cùng.

Từ phía đối diện, nam tử lên tiếng:

- Không biết cô nương tên họ là gì để tiện xưng hô?

    Nữ tử trông tôn quý hơn có vẻ thẹn thùng, mặt cô bỗng đỏ lên như ánh chiều tà. Thấy vậy, thị nữ đi cùng liền lên tiếng thay chủ tử của mình:

- Thưa công tử, chủ nhân ta tên Ngọc Huyền, còn ta là A Nhu. Cả 2 bọn ta đều ở Nam Cung Phái. Một trong Ngũ đại phái tu tiên ở Thương lan đại lục. À, còn nữa, ta thấy… hình như chủ nhân ta đang rất tò mò về công tử thì phải? Cô vừa vừa dứt lời, ánh mắt liếc sang vị chủ nhân của mình. Ngọc Huyền nghe thấy vậy mặt càng đỏ hơn nhưng chỉ khẽ nói:

- A Nhu, đừng nói lung tung.

Nam tử khẽ cười nói:

- Quên mất, ta vẫn chưa giới thiệu nhỉ? Ta tên Vô Phàm. Là một người bình thường sống tại khu rừng này. Vốn thích sự yên tĩnh nên ta đã chuyển vào sống ở đây.

Nam tử cũng cho biết thêm rằng mọi thứ trong trang viên này đều do hắn tự mình thiết kế.

    Hai nữ tử nhìn nhau, càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình. Đây chắc chắn là một vị đại tiên như Tam Lang kia nói. Anh ta thích cuộc sống của một phàm nhân, hay muốn dùng cách này để hóa phàm. Dẫu sao, đây cũng không phải nhân vật mà cả 2 có cơ hội gặp ở khoảng cách gần như thế này. Nhất là A Nhu, cô chỉ là một a hoàn theo bên cạnh tiểu thư của cô.

    Đêm đó, họ ở lại trang viên này. Được thiết đãi những món ăn trân quý nồng đậm linh lực. Khiến cả 2 liên tục đột phá cảnh giới. Với Ngọc Huyền, cô từ cảnh giới Luyện khí trung kì lên trúc cơ sơ kì. Phải biết rằng, để có thể đột phá liên tục vài tầng cảnh giới như vậy, cô hẳn là phải luyện tập chăm chỉ vài năm, cùng với đó là tài nguyên tu luyện phong phú kèm theo mới được. Ấy vậy, cô đã có được cảnh giới cao hơn chỉ bằng một bữa ăn cùng vị đại tiên này. Cô mừng thầm và trong lòng sinh ra một ý nghĩ khác lạ. Tuy nhiên, sau đó cô vội lắc đầu. Còn thị nữ của cô, A Nhu, mặc dù không có linh căn thiên phú như cô, cũng thuận lợi đột phá từ Luyện thể trung kì lên luyện khí sơ kì. Cả 2 chủ từ vui mừng khó tả. Họ thậm chí theo bản năng hét lớn mặc dù đó đang nửa đêm khiến tiếng vang sang cả phòng vị nam tử kia ở phía xa.

    Nam tử đang ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc vì tiếng hét của 2 vị khách kia. Lòng thầm nghĩ "Nữ tử thời đại này đều thế sao? Ta tưởng sách viết về họ khác mà?"

Rồi anh ta nhanh chóng quay lại giấc ngủ của mình.

    Bên kia phòng, 2 cô gái vội lấy tay che miệng, mặt đỏ, ren rén ngó qua khe cửa sang phòng của vị công tử kia thấy đèn đã tắt. Cũng không thấy cuốn sách kì dị hay Tam Lang sang hù dọa họ vì làm phiền giấc ngủ của chủ nhân chúng. Lòng thở phào nhẹ nhõm, họ lên giường đi ngủ.

    Sáng sớm hôm sau, khi cả 2 lờ mờ mở mắt và bước ra khỏi giường. Thấy nam tử đã trong khuôn viên. Đang hì hục trồng rau, tuy nhiên loại rau này đều là cực bảo trân quý. Hai người bước ra thì thấy trên bàn ở đại sảnh đã bày sẵn những món mà nam tử cho là ‘bữa ăn đạm bạc’. Nam tử mời 2 người dùng bữa trong khi anh ta đang bận với vườn rau của mình.

    Dùng bữa xong, ánh mắt 2 người sáng lên, biết mình sắp tiếp tục đột phá cảnh giới. Tuy nhiên cả 2 đều không muốn đột phá trước mặt của vị công tử này vì theo lời Tam Lang, bất cứ thứ gì liên quan đến tu tiên đều không được thể hiện trước mặt vị công tử này. Vì anh ta đang trải nghiệm cuộc sống phàm nhân nên không muốn bị ảnh hưởng.

    Đang lo lắng không có cách nào che đi năng lượng đột phá đang bùng cháy dữ dội trong cơ thể thì họ thấy một vị trưởng lão trong môn phái từ xa bay tới. Tất nhiên, cũng chỉ có cấp bậc này mới dám đi vào sâu như vậy mà vẫn không bị sao cả. 

    Tới nơi, vị trưởng lão há hốc mồm khi thấy những thứ bày ra trước mắt. Ánh mắt có phần tham lam "Chỉ một món ở đây đủ để ta đột phá bình cảnh". Nhưng ý nghĩ đó bị lập tức bị đánh tan khi ông thấy một ánh mắt áp bức cực mạnh khiến ông không thở nổi, vội từ trên không hạ xuống bên phía ngoài và cúi chào vị công tử đang bận bịu kia. Trong khi đó, 2 nữ tử cũng chạy đến và truyền âm nói về vị công tử kia cùng những chuyện đã xảy ra ở đây. Ông ta lúc này mồ hôi vã ra như tắm, lòng mừng thầm: "May mà mình chưa phát uy hay thu món nào ở đây, không thì cả môn phái... À không, mà là cả Thương lan đại lục này bồi theo mình mất."

    Sau khi biết những chuyện đã xảy ra, vị đại trưởng lão vội vàng cảm ơn lia lịa vì công tử kia đã giúp đỡ đệ tử của mình. Sau đó, ông nói hôm khác sẽ mang quà tới để cảm tạ. Ngay khi ông nói xong, phi kiếm phía sau bay ra. Ông kêu đệ tử mình bước lên và cúi chào vị công tử này.

    Cho tới khi phi kiếm bay khuất xa chân trời, nam tử mới thầm nghĩ:

"Lại là mấy người tu tiên thích thể hiện trước mặt ta. Ta biết mình không có linh căn tu tiên. Nhưng đừng làm ta tủi thân thêm có được không" Vừa than thân, nam tử vừa xoa đầu Tam Lang. Trong khi đó, chú cho rất hiểu chuyện, nó đưa chân trước vỗ cỗ vào lưng vị chủ nhân tỏ vẻ an ủi.

Hết chương 1. Chương 2 dự kiến sẽ có vào thời gian không xa.

0 Comments