Đôi dòng chiêm nghiệm |
Hi, xin chào!
Quay trở lại với đôi dòng suy tư. Tôi thấy mình cần bày tỏ chúng dưới những dòng chữ đầy chiêm nghiệm này.
Một quãng thời gian trôi qua, tôi lại có những dòng suy tư về cuộc sống, về cách mọi thứ diễn ra và cách tôi đối mặt với chúng. Đôi khi, có điều gì đó trước đó là nỗi sợ thì khi bạn vượt qua được chính mình, bạn cảm thấy chúng rất bình thường. Không dễ dàng nhưng đáng làm.
Hóa ra mọi thứ triết lý sâu xa lại qui kết về những điều đơn giản và bình dị nhất mà bất cứ ai cũng biết. Từ kẻ giàu tri thức sách vở hay những kẻ hiếm khi làm vậy, họ điều biết điều này. Nhưng đa phần lại tìm câu trả lời nào đó sâu sắc hơn ngoài kia. Giải nghĩa ham muốn suy cho cùng lại là cách quản lí bản thân sao cho tốt và không cố gắng thỏa mãn tất cả những ham muốn nảy sinh....
Sự luân phiên xoay vòng của cuộc sống, cách mà chúng vận hành theo trật tự. Từ sáng qua tốt rồi lại sáng, từ thủy triều lên rồi rút, mặt trời mọc rồi lặn, mùa xuân qua thì hạ tới, hoa nở rồi tàn,... vòng tuần hoàn này cứ tiếp diễn như vậy. Ấy vậy vẫn có kẻ cảm thấy rối bời mỗi khi mùa đông đến hay mong ngóng cái mát mẻ của mùa đông khi đang trong mùa hè nóng rực. Nếu đã biết cách cuộc sống vận hành là như vậy, bạn chỉ có thể thay đổi suy nghĩ và hành động của bản thân cho phù hợp với nó. Tôi biết công nghệ hiện đại có thể giúp bạn đạt được nhiều điều không tưởng và khó tin nhất. Chẳng hạn như trong cái lạnh mùa đông thì có thể dùng máy sưởi hoặc công nghệ khác (có nhiều thứ kiểu như vậy). Cũng có thể, với công nghệ hiện đại, con người thậm chí tạo được ra mưa (tất nhiên không thể so sánh với tự nhiên được). Nhưng nếu cứ chạy theo những ham muốn này thì mãi chúng ta cũng không thể thỏa mãn được vì sự thích nghi tới rất nhanh. Cách tốt nhất là giới hạn ham muốn và cảm thấy tốt với chỉ như vậy. Nếu mùa đông không dùng máy sưởi, bạn có thể mặc thêm áo hoặc chịu khó vận động thêm một chút cho đỡ lạnh hay chỉ đơn giản là làm gì đó để bớt nghĩ về cái lạnh. Cho dù không có những thứ công nghệ cao siêu đó, hẳn con người vẫn thích nghi được.
Tôi biết về những người cổ xưa, họ vẫn sống giữa thời hiện đại với thứ "công nghệ xa xưa" của họ. Và nếu ghé thăm họ và tìm hiểu về họ, bạn sẽ phải ngạc nhiên khi họ có thể sống trong những điều kiện khắc nghiệt và thiếu thốn (theo cách gọi của chúng ta) và vẫn cứ tồn tại và thích nghi như thường. Bạn đang tự hỏi liệu họ có cảm thấy thế là khó khăn không? thì câu trả lời là vừa có vừa không. Có vì họ phải trải nghiệm những điều người sống trong điều kiện đầy đủ vật chất khó có cơ hội trải nghiệm. Không vì đơn giản họ thích nghi với chúng và họ không hẳn coi đó là khó khăn. Vì những thế hệ trước họ cũng đã trải qua và truyền lại kinh nghiệm cho họ. Nếu khó khăn nhất chắc phải kể tới những thế hệ đầu tiên. Nghĩ về họ, liệu bạn hay tôi có thấy mình kém cỏi tới chừng nào?
Thực sự, tôi muốn viết những dòng tổng hợp của những suy nghĩ, chiêm nghiệm và phân tích của mình hơn. Nhưng tôi cho rằng như thế sẽ gây khó khăn cho nhiều người khi cố hiểu điều tôi muốn truyền tải. Đồng thời, tôi cũng muốn hoạt động viết lách của mình mang tính thư giãn, giải trí hơn là công việc phải làm. Đây sẽ là nơi tôi dàn trải những suy nghĩ đang hỗn loạn trong đầu mình để từ đó nhẹ nhàng hơn. Tất nhiên, cả bạn và tôi đều sẽ hưởng lợi từ quá trình này.
Hành động gợi lên suy nghĩ về sự tôn trọng người khác hơn nữa đến với tôi qua trải nghiệm gần đây. Khi nhóm của tôi mua chè nhưng quán đó không đủ ghế cho thêm khách ngồi. Vậy chúng tôi đã mua và qua hàng quán trà đá đối diện ngồi thưởng thức. Để làm vậy, chúng tôi có gọi thêm đồ uống của quán đó. Khi đã dùng xong và ngồi khá lâu, trước khi đứng dậy, một người trong nhóm tôi đã bảo nên cầm hết những vỏ cốc chè chúng tôi đã mang tới và tự mình đi vứt để không phiền tới chủ quán bên này. Vì dẫu sao, đây không phải đồ của quán. Tôi lập tức nhận ra, đây là sự tôn trọng dành cho người khác và là sự tự ý thức từ chính bản thân mình. Nếu chúng tôi không mang rác đó tự đi vứt, hẳn chủ quán sẽ phải làm chuyện đó, giống như với những bàn khác tại quán. Nhưng chúng tôi thấy mình cần tự mình xử lí rác mà chúng tôi mang tới. Đây thực sự là bài học quan trọng nhất mà tôi học được từ thực tế trong tuần này.
Chia sẻ một chút như vậy.
Hẹn gặp lại!
8:40 am
HaNoi, 25.9.22
0 Comments